Đã bao lâu rồi em không được đi chợ tết quê hương
Hơn hai mươi năm có lẻ
Thưởng một cơn mưa xuân bay nhè nhẹ
Cũng không.
Đã bao năm rồi em không được mua áo mới cuối năm
Chắc lâu lắm em không còn nhớ nữa
Giờ áo mới em mua cho chồng con tha hồ lựa
Mà em vui.
Những chiếc áo mẹ mua năm xưa em vẫn mãi mặc vừa
Trong ký ức
Nụ cười em hồn nhiên, chắc hẳn mẹ cũng rạo rực
Hít hà mùi vải mới hân hoan.
Đã bao lâu rồi em chưa được ngắm bức tranh xuân
Đôi câu đối cha vừa treo trước cửa
Màu đỏ ấy sao vẫn còn chất chứa
Mãi trong em.
Đã bao lâu rồi em chưa được cầm tay lay lay nhắc mẹ thôi đừng ngả giá
Thịt mỡ dưa hành, cành đào cũng lạ
Chỉ khoe xuân thì, chẳng để ý túi mẹ vơi
Sắp tết rồi sao bỗng thấy chơi vơi
Nơi con ở chỉ toàn mai với nắng
Con nhớ mẹ, nhớ Miền trung, chợt chiều đông trĩu nặng
Rồi đổ thừa phận gái với đường xa.
Mẹ ơi! Con nhớ nhà...!
Huệ Nguyễn