Tôi đến Non Tiên thì hội đã tan rồi
Chỉ thấy gió
Chỉ còn trơ trọi đá
Mấy đứa trẻ liêu xiêu tìm nhặt đồ phế thải
Con thú hoang giật mình bỏ chạy
Đàn kiến đen tất bật tha mồi
Tôi mông lung
Mường tượng ván cờ Người
Ngộ ra rằng mọi thứ dần trôi
Bới trầm tích muốn tìm điều lắng lại
Nghe gió bảo trong mỗi người tồn tại
Một con thú hoang...
Tôi hỏi đá
Đá rùng mình
Dư chấn !
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn
Hội nhóm Quán Chiêu Văn là nơi dành cho những người yêu thích văn chương và viết lách lui tới giao lưu sinh hoạt và chia sẻ cùng nhau về sở thích. Thành viên tự nguyện tham gia, không phân biệt vùng miền, tuổi tác, giới tính, nghề nghiệp và vị trí công tác... Tất cả thành viên đều...