Thơ của Ngô Đức Hành
Mình về làng thôi
anh đưa em về nơi đó
nơi nào đánh khăng nơi nao súng gỗ
đánh bi đánh đáo quên ngày
Làng ơi, nơi cắt rốn chôn nhau
nơi bà xưa vấn tóc gội đầu
nơi mẹ của anh ngồi têm trầu cau
nơi cha cày bừa lật ngày khốn khó
Cổng làng ta nam nồm
tiếng cười trao nhau thảo thơm
cô gái cười duyên chân dính bèo trưa nồng lội ruộng
cánh diều chấp chới khoan thai
Làng ơi, sao cứ bồi hồi
không ai đổi làng lấy thứ gì dẫu quý
làng trong ta khoảng trời thơ bé
càng xa càng muốn quay về
Con Chèo bẻo chào mời
cây đa ôm làng, rễ đời chung thủy
khóm tre ngà vàng ươm sáo thổi
con gái nhà ai má lúm đồng tiền
Mình về làng thôi
con sông nhớ ai đường bơi ngụp lặn
cánh cò bay đồng xa ngợp nắng
hoa cỏ bâng khuâng ran ríu triền đê
Em theo anh về
ta thuộc làng quê
2/2/21
N.Đ.H