VỆT THỜI GIAN
Hoàng Anh Tuấn
2020-08-19T05:40:43-04:00
2020-08-19T05:40:43-04:00
http://quanchieuvan.com/tho/vet-thoi-gian-588.html
http://quanchieuvan.com/uploads/news/2020_08/hg.jpg
QUÁN CHIÊU VĂN
http://quanchieuvan.com/uploads/logo2.png
Thứ tư - 19/08/2020 05:40

Bữa ấy chiều buông nhìn khói bếp
Dối lòng rượu nhạt nhấp qua môi
Quán vắng một mình ta với chủ
Hơi sương thảng xuống lưng chừng trời
Hương cốm vừa tròn thu đến độ
Mấy ngọn heo may cuốn lá vàng
Chắc mẹ đang vun lại khóm cúc
Con trồng năm ngoái lúc thu sang
Chân trần dẫm đất từ thơ bé
Vẫn bật máu ra mỗi chặng đường
Mỗi lần như thế quen mà lạ
Lại tự một mình buộc vết thương
Một hôm có kẻ nhìn ta mãi
Chợt phá cười lên bạn đấy à
Trường làng năm cũ rưng rưng quá
Mấy chục năm rồi ngỡ bữa qua
Ta về màu tóc pha sương gió
Nhắm mắt đường quen chẳng phải nhìn
Giật mình thôn nữ kia sao giống
Một người con gái đã từng tin...
Hải Giang