VỊ THANH XUÂN
Tống Phước Bảo
2020-12-07T22:51:01-05:00
2020-12-07T22:51:01-05:00
http://quanchieuvan.com/van-xuoi/vi-thanh-xuan-803.html
http://quanchieuvan.com/uploads/news/2020_12/khoa-hoc-da-tim-ra-vi-dich-thuc-cua-tinh-yeu.jpg
QUÁN CHIÊU VĂN
http://quanchieuvan.com/uploads/logo2.png
Thứ hai - 07/12/2020 22:51
Tản văn của Hạ Quyên
Ở đâu đó trong khoảng trời nhỏ hẹp này, có lẽ anh cũng nghĩ đến tôi và những tháng ngày thanh xuân ấy...
Có một ai đó đã từng ví tình yêu tuổi đôi mươi như viên kẹo ngọt. Tôi đã từng có một khoảng trời ngọt ngào như thế cùng anh.Tuổi đôi mươi của tôi, có một chàng trai tóc bồng bềnh, mắt sáng như sao nhưng mỗi khi tôi nhìn vào sâu trong mắt anh thì anh nói với tôi rằng anh chỉ thấy có một vì tinh tú. Chàng trai tuổi đôi mươi của tôi hiền lành, khờ khạo, đạp xe 7 cây số đến nhà người mình thương để chỉ tỏ tình bằng một bài thơ. Tuổi đôi mươi của tôi, có một con bé sau giờ học cố tình chạy xe ngang cổng trọ nhà người ta, rón rén kẹp một cành hồng vào khe cửa rồi nhẹ nhàng quay xe vì sợ có người bắt gặp.
Tình yêu tuổi đôi mươi của tôi trong trẻo, đắm say và đầy mật ngọt. Tình yêu là những nụ hôn vội dưới hiên nhà hàng xóm, là những buổi hẹn hò chỉ đủ tiền mua hai ly nước mía, đạp xe ra bến Bạch Đằng hai đứa ngồi ngóng lục bình trôi.

Ra trường, xin việc, dòng xoáy cuộc đời cuốn chúng tôi trôi xa. Tình yêu vẫn đẹp nhưng không còn nhuốm màu cổ tích. Chúng tôi nhận ra trong tình yêu ngoài nụ cười còn có cả những giọt nước mắt. Chúng tôi trưởng thành quá nhanh mà tình yêu thì chưa kịp lớn. Có những ước mơ tưởng rất bình thường nhưng khi đem ra giải thì lại như một bài toán, khó đến dở dang...Tình yêu bỗng gánh thêm nhiều chức phận nên ngoài vị ngọt thì nó còn có vị đắng, vị chua và cả vị cay!
Chúng tôi như những toa tàu bị trật đường ray rồi trượt khỏi đời nhau lúc nào không hay biết; khi nhận ra thì đã không thể quay trở lại, đành lên ở một ga khác để tiếp tục cuộc hành trình.
Ngày tôi trao anh thiệp hồng thay cánh thiệp giáng sinh, dù biết trước nhưng anh vẫn nhìn tôi bằng cái nhìn thảng thốt! Tay không trong tay, ngồi đối diện nhau trong một góc quán nhỏ, chúng tôi không nói nhiều về những chuyện đã qua, chỉ đơn giản là cùng uống một tách cà phê thay cho lời tạm biệt.
Chiều nay, gió trở mùa se lạnh, con phố lung linh ánh đèn, tấp nập người qua lại, có một người bỗng nhớ tuổi đôi mươi ....
Trong những tháng ngày thanh xuân đẹp đẽ ấy, cảm ơn người đã mang đến cho tôi những dư vị ngọt ngào...
H.Q
Mùa giáng sinh 2020