Văn Công Hùng
admin
2020-12-08T11:18:55-05:00
2020-12-08T11:18:55-05:00
https://quanchieuvan.com/guong-mat-thanh-vien/van-cong-hung-537.html
https://quanchieuvan.com/uploads/news/2020_07/van-cong-hung.jpg
QUÁN CHIÊU VĂN
https://quanchieuvan.com/uploads/logo2.png
Thứ hai - 06/07/2020 20:58

Văn Công Hùng
Sinh ngày 19-5-1958
Quê: Điền Hòa, Phong Điền, Thừa Thiên Huế.
Sinh ra, lớn lên và học phổ thông tại Thanh Hóa.
Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam
Nguyên Phó Chủ tịch Hội VHNT Gia Lai
Nguyên Tổng biên tập tạp chí Văn nghệ Gia Lai.
Nguyên Ủy viên BCH Hội nhà văn Việt Nam khóa VIII.
Tác phẩm đã xuất bản:
- Bến đợi (thơ, 1992)
- Hát rong (thơ, 1999)
- Ngựa trắng bay về (trường ca, 2002)
- Hoa tường vi trong mưa (thơ, 2003)
- Mắt cao nguyên (tản văn và phóng sự, 2006)
- Gõ chiều vào bàn phím (thơ, 2007)
- Lời vĩnh cửu (trường ca, 2007)
- Đêm không màu (thơ, 2009)
- Lục bát Văn Công Hùng (thơ, 2010)
- Vòm trời khác (thơ, 2012)
- Cầm nhau mà đi (thơ, 2016)
- Trong cơn mơ có thực (thơ, 2019)
...
Giải thưởng:
- Giải nhì thơ tỉnh Gia lai năm 1985
- Tặng thưởng cuộc thi thơ tạp chí Sông Hương năm 2001-2003
- Giải A giải thưởng văn học nghệ thuật Gia Lai lần thứ nhất 2000-2005
- 2 giải thưởng cuộc thi phóng sự bút ký báo Người Lao Động các năm 2013 và 2017
- Giải báo chí toàn quốc "Tự hào nông dân VN 2016-2017" Hội nhà báo Việt Nam
- Giải thưởng báo Sài Gòn Giải phóng cuộc thi ký sự phóng sự người tốt việc tốt 2019-2020
- Giải thưởng Liên hiệp VHNT Việt Nam cho trường ca "Ngựa trắng bay về"
- 2 giải thưởng của hội Văn Nghệ dân gian Việt Nam.
Và nhiều giải thưởng khác…
Một số bài thơ:
Cầm nhau mà đi
Tây Nguyên tháng ngày nhạt nhoà mưa nắng
con sông viên đá cuội cựa mình
chiều như bão rớt
những con đường lạc nhau
những mùa cỏ xanh
những vùng lá chết
tôi có em những đêm một mình mất ngủ
vút nỗi buồn chênh vênh
tiếng người chơi vơi
ngôi nhà treo đầy gió
giọt nước khô như số phận
bước chân nào lấn bấn tìm nhau
Tây Nguyên một đời
một người chờ đợi
tôi gặp bụi cỏ lông chồn
vươn giữa chiều thông trắng
rơi nỗi mình chưa kịp tiếc
cầm nhau mà đi…
những ngọn lau xơ xác đến nghẹn lòng
núi cứ thẫm như là không phải thế
tận cùng im lặng
như tiếng gì thanh thản vọng lên...
Chuyến bay chở con về với mẹ
chuyến bay chở ta về với mẹ
mây trắng tóc mẹ bay
phía ấy đang mưa mẹ chờ ta im lặng
ta cũng lặng thầm trong ý nghĩ lang thang
ta lớn lên thì mẹ bé lại
vòng vọng những buổi chiều tựa cửa ngóng con
cả hai đứa con trai ngun ngút lớn
một thời mơ cơm trắng thịt kho
bốn đứa cháu nội xoè đi bốn hướng
lập cập thềm nhà nhìn nắng đoán mưa
những giấc mơ ngắn dần
mẹ như hơi thở dài cuối nắng
chuyến bay chở ta về với mẹ
nặng nề như mang bom
"mẹ đang chờ" em trai gọi thế
"chuối chín rồi" bạn nhắn tận trời xa
ta sẽ thấy mẹ nhỏ bé trên giường
hai thằng con cúi đầu bên cạnh
mẹ sẽ có một giấc mơ đẹp và dài, con tin là thế
về với ba, ba đợi lâu rồi
chúng con những gã trai trên năm mươi đầy tội lỗi
vòng tay xin mẹ đừng buồn
mẹ thanh thản cho con không bật khóc
lưng chừng trời con gọi mẹ ơi
máy bay đang hạ độ cao
con sắp về bên mẹ
con sẽ vụng về ôm mẹ lần cuối
có những điều không thể nói mẹ ơi...
Máy bay Hà Nội Huế, 12h23 29/9/2012
Một ngơ ngác người
Ta ngồi lên đá mà mềm
bên sương mà nhớ bên đêm mà buồn
ta ngồi đong những hoàng hôn
vay trời một khắc trôi muôn phận chiều.
Có người ở tận miền yêu
ngóng sang hoa súng gặp phiêu diêu tình
bờ sông một bóng vô hình
một leo lét đỏ một thình lình xanh.
Đốt chiều hoa gạo mong manh
áo em bỗng rực đến thành vu vơ
đường đê khắc khoải và mơ
một mai một mốt một ngơ ngác người.
Thôi xong, nhen lửa và cười
hình như con mắt vừa rơi xuống hồ…
Trước mộ ba chiều ba mươi
Ba nằm một cõi một mình
hình như cơn gió thình lình vụt qua
trắng cồn bãi trắng cơn mưa
cuối năm chiếc lá cũng vừa kịp xanh
chân trời mỏng phía mong manh
mùa xuân ẩn dụ tơ mành mù sa
nén hương thắc thỏm nhạt nhoà
con châm lửa thắp khói và cát bay
nửa đời ngang dọc lắt lay
chiều nay run rẩy cuối ngày đầu năm
bàn tay xoắn nỗi lặng thầm
cúi đầu chớp một xa xăm kiếp người...
Ba nằm lại nhé ba ơi
con đi
trời vẫn bời bời nắng mưa...
Huế, Ba mươi tết Kỷ Sửu, 25/1/ 2009
Những buổi chiều không mất
Cũng không nghĩ là mình còn nông nổi
khi những buổi chiều cứ lặng lẽ đi
hàng nghìn buổi chiều buốt giá
hé một ban mai sương đẫm gió khuya
còn những Pleiku thao thức
thông non ngơ ngác
em đến như định mệnh
mơ xanh nào buôn buốt
bàn tay đầy hương
không hề nghĩ là mình còn nông nổi
bồ câu thì gù, sói thì tru...
con sông trôi mê mải
chiều này hương xưa
cứ tưởng tượng sẽ xa nhau
đã thấy trái tim không trọng lượng
nhói buốt câm như lá thông chiều đứng gió
những hoang mang mỏng mảnh giăng diều
Pleiku như chân trời định mệnh
xa ngái nào cũng thấp thoáng mây trôi…