
1
Hoa đào rụng lả tả trên lối đi, vài nụ sót lại nở muộn không làm cho khu vườn thêm nhựa sống. Tháng giêng vắng mưa phùn, trời vẫn lạnh, níu gọi cuối đông, nắng non mà nhạt thếch. Đào rụng cánh nhuỵ vẫn còn phong, lấp ló sau đám lá non những quả đào bé xíu óng như tơ nhú lên trong gió lạnh. Chị lơ đãng nhìn đàn chim sẻ tí tách trên mái ngói rêu phong của chiếc cổng vườn đang già theo năm tháng. Con mèo mướp ủ mình trong đống rơm cuối vườn bỗng giật mình thảng thốt như vừa trải qua một cơn mơ. Điện thoại di động chợt du dương bản nhạc không lời thư gửi Êly, xa vắng và quyến luyến, khiến chị thảng thốt:
- A lô tôi nghe!
Số lạ, điện thoại im lặng rồi tiếng khóc nức nở cất lên khiến chị hốt hoảng:
- Ai thế ạ! Có chuyện gì thế...?
Tiếng khóc im bặt chỉ còn tiếng nấc nghẹn ngào:
- Chị ơi! Em đây...Em khổ quá! Chị cứu em...Em sẽ chết mất nếu không gặp được người ấy! Ngày kia anh ấy bay sang Nhật rồi...Em làm sao đây...Chị thương em, giúp em gặp người ấy đi...
Chị ngỡ ngàng bối rối, tiếng cô em đệ tử ruột của chị nức nở kể lể khổ đau day dứt trong điện thoại, khiến chị không đành lòng buộc phải ậm ừ:
- Bình tĩnh đi! Từ từ rồi tôi tính. Dì phức tạp quá! Sao lại ra nông nỗi này?
- Vâng! Chị thương em nhé! Nhé! Em khổ chị ơi...
Tiếng khóc nức nở trong điện thoại khiến chị mềm lòng. Chị lo lắng, bất ngờ xót xa cho con bồ câu bé nhỏ hiền lành của chị. Chị đa cảm vu vơ buồn nhưng lại thích cái vẻ nhí nhảnh hồn nhiên trong vắt của em. Sao thế nhỉ? Biết chị là người nghiêm cẩn sao nó lại lôi chị vào chuyện này... Rối bời quá! Tại sao chị phải sắp xếp cuộc gặp cơ chứ? Không lẽ con bồ câu ấy có người khác ư? Chịu! Chỉ có Chúa mới hiểu được các nàng.
Nàng tên Dung xinh và ngoan lắm. Trong mắt chị nàng hiền như một ngụm nước mưa, đôi mắt tròn óng như chim câu của nàng lúc nào cũng ngước lên háo hức những câu chị kể. Môi mọng chín dâu tây thường dẩu lên dỗi hờn châm chọc chị, cảm giác nàng như đứa trẻ nũng nịu luôn cần chị chở che. Nhiều lúc vô tình gặp nhau lũ bạn gái của chị phải thốt lên: Dung là đứa khéo léo nhất trong lũ đàn bà. Nhìn vào ánh mắt các cô bạn gái chị bắt gặp sự ghen tị trong đó. Chị cười xoà và lảng sang chuyện khác. Thói đời: Đàn bà có muốn ai hơn mình đâu?
Bận rộn công việc khiến chị lãng quên. Chuông điện thoại lại réo, giọng hồi hộp lo âu:
- Chị ơi! Em đợi chị ở dốc cầu phố huyện nhé! Nhanh lên chị, người ta sắp tới rồi. Chị không tới em không dám gặp đâu.
- Ơ cái cô này! Làm gì mà như buôn bạc giả vậy?
Tiếng cười giòn, gọng nài nỉ khiến chị buộc phải thay đồ và dắt xe đi.
2
Phố huyện thiu buồn, như người đàn ông ngái ngủ bỗng choàng tỉnh dậy sau cơn mưa. Con dốc vắng lặng đổ xuống bờ hồ thoai thoải. Hàng trúc đảo hồng rực giữa trưa không làm cho cảnh vật ấm mà cứ lẻ loi thắp thỏm. Nàng đứng cuối con dốc đợi chị, nét cô đơn đeo bám trong dáng chờ. Có chút gì tồi tội trong ngóng trông, mắt xa xăm nhìn mặt hồ đang dợn sóng. Chiếc kính đen to ôm khuôn mặt, khăn San mơ buồn hờ hững trên bờ vai. Nét thiếu phụ mềm mại hút ánh nhìn của người đi đường, thảng vài chiếc xe vụt qua ngoái đầu nhìn nàng. Trông thấy chị Dung mừng rỡ vẫy tay:
- Chị ơi! Em đây. Em mong chị lắm!
Chị nhìn nàng và ngó xung quanh, như đoán được câu hỏi của chị, nàng vội nói:
- Người ta sắp đến rồi chị ạ! Em vừa điện rồi.
- Người ta là ai thế? Ở đâu tới? Dì làm tôi hồi hộp lo lắng.
Chiếc kính đen được nhấc ra, đôi mắt thâm quầng xơ xác, nàng thầm thì:
- Bí mật! Lát nữa rồi chị sẽ rõ.
Người ta kia rồi. Cao gầy trẻ măng như sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp. Chắng chút gì bối rối mà đầy tự tin tiến lại phía chị:
- Em chào chị, em nghe Dung nhắc tới chị rất nhiều nay mới được gặp chị. Em vui quá chị ạ!
Ui! Trẻ thế này ư? Như cậu em đi với Dung. Bó hoa baly trắng đơn xơ trong tờ báo... Không phải hoa hồng đỏ nồng nàn say đắm người ta tặng khi yêu nhau. Mà baby mỏng manh như sương khói nũng nịu dỗi hờn cần được chở che.
- Chúc mừng sinh nhật em!
Giọng nói đàn ông trầm ấm, ánh nhìn đắm đuối hút hồn kẻ nhận hoa. Dung bối rồi cầm hoa, nghiêng nghiêng mái tóc ngắn. nụ cười tươi nở trên môi, khuôn mặt rạng ngời lên hạnh phúc:
- Em... xin.
Tiếng em nàng cất lên ngọt và đằm dịu yêu thương. Chị ngớ người... sao lại thế này? Chẳng lẽ Dung yêu người trẻ tuổi hơn mình nhiều thế ư? Chị ngơ ngẩn vu vơ cười rồi gồng mình lập nghiêm xét nét, bữa ăn diễn ra dài lê thê, chị muốn bỏ về trả lại không gian cho hai kẻ yêu nhau, nhưng vì lịch sự và tò mò chị vẫn cố ngồi cho xong bữa.
Chị ra về trong lòng trĩu nặng, cầu mong cho mưa bóng mây nhanh tan và Dung lại về với gia đình trong bổn phận làm mẹ. Chị mong người ấy của Dung sang Nhật càng sớm càng tốt, hy vọng thời gian và khoảng cách sẽ làm Dung nhanh quên người ta để chở vè với mái ấm của nhà mình.
3
Chiều dãi nắng xuống những mái ngói âm dương thâm u lạnh lẽo, Dung buồn bã nhìn khu vườn. Lòng nàng quặn thắt ngó ra ngõ mà chẳng thấy bóng chồng. Cái liếc xéo của mẹ chồng khiến Dung gai lạnh:
- Chị dạo này khác nhỉ? Chị là đàn bà mà không biết chồng mình đi sớm về khuya thế nào hử? Chị ăn trắng mặc trơn quen rồi, nào biết thương ai đâu. Làm gì có thứ con dâu quần là áo lượt, váy nọ váy kia, ra ngắm vào vuốt. Chị hỏi cả tổng có ai như chị không? Thứ đàn bà mất nết...
Tiếng nói như dao sắc cứa vào lòng Dung, vệt quết trầu nhổ toẹt ra nền nhà. Đôi bàn chân bình bịch của mẹ chồng bước ra ngoài ngõ, tiếng chửi loang dọc con đường nhỏ. Vài kẻ hiếu kì dừng lại nghe, tiếng bĩu môi và cái nguýt ngao hướng lại phía Dung. Nàng gai lạnh sợ hãi chạy vào buồng. Nước mắt lã chã trên gò má, đớn đau mệt mỏi nàng thiếp đi, chỉ khi mái tóc bị giật đau điếng mới bừng tỉnh:
- Thấy chồng về mà hờ hững không chào hỏi hả? Cô quá thể lắm nhé! Cô có thằng nào rối phải không? Cô bỏ bê chồng con như thế hay sao? Cô sẽ chết với tôi. Tôi sẽ giết cô và nó.
Sau mỗi câu chửi là cái bạt tai dúi vào tường, từng mảng tóc của Dung bị giật lên đau điếng. Nước mắt ứa ra, Dung cắn răng không cãi lại. Hai đứa bé chạy vào thấy bố đánh mẹ nó sợ hãi khóc váng cả nhà, tiếng nguyền rủa đay nghiến của mẹ chồng Dung the thé trong gió bấc. Hình như trên cõi đời này có bao nhiêu lời nguyền độc địa đều qua miệng bà ta cả.
Dung ôm con vào lòng mà toàn thân đau đớn nhục nhã. Cô không chịu được mãi cái cảnh chống uống rượu say bét nhè tới một hai giờ đêm mới tới nhà, cảnh đêm nào chồng cũng véo von nhắn tin cho người đàn bà khác. Tim cô ứa máu, không còn cảm giác ghen tuông nữa! Có cái gì đó coi thường và khinh bỉ dâng lên trong lòng cô. Mưa ướt bao đêm, cũng là bao đêm nước mắt cô đẫm gối. Dung cắn răng, câm nín bởi sợ bạn bè và học sinh trông thấy vợ chồng ẩu đả cãi nhau, thì làm sao cô dám tới cổng trường được nữa... Dung như con chim bị thương chới với trong bão tuyết, mong một phút giây bình yên nhưng không có.
4
Mùa đông đã về được hai tuần rồi, mới đầu mùa mà sao rét thế. Gió bấc hun hút trên mái nhà, xóm biển xơ xác trong gió lạnh. Sau trận đòn của chồng, Dung đớn đau lê đôi bàn chân bầm tím lại phía nhà thờ đổ. Biển mùa đông hoang lạnh, chỉ vài chiếc nhạn khào khào trong gió bấc. Ngôi nhà thờ đổ hoang phế co mình trong sóng biển buốt giá, giải cờ tím cắm trên mặt nước với hàng chữ xám lạnh: nguy hiểm chết người. Tượng Chúa Ki Tô rầu rầu nhìn ra biển cả, đôi mắt đẫm buồn như thấu hiểu sự nỗi khổ đau của chúng sinh.. Dung là người có đạo, nhưng chồng và mẹ luôn cấm đoán Dung đi lễ nhà thờ. Họ không theo đạo và rất khó chụi mỗi khi Dung thốt lên hai tiếng “ Lạy Chúa tôi”. Chỉ những lúc khổ đau Dung mới trốn ra khu nhà thờ đổ nằm ven chân sóng để nguyện cầu sám hối. Nhớ tới khuôn mặt chồng lúc lên cơn và lời nguyền rủa độc ác của mẹ, Dung chỉ muốn nhao mình xuống biển. Lá cờ tím như dẫn dụ Dung, lao mình vào vùng nước xoáy là Dung sẽ thoát được khổ đau. Chúa ơi! Con có tội tình gì kia chứ, con như cũng như bao người đàn bà khác chỉ biết vun vén gia đình và chăm lo cho các con, sao người ta lỡ đơm đặt đày ải con thế này? Đàn bà xinh đẹp có phải là cái tội không Chúa ơi! Con có tội gì đâu mà người ta cứ ghen bóng ghen gió mà hành hạ con...Nước mắt nàng đổ dài trên khuôn mặt xanh xao, mái tóc bị gió biển làm xổ tung. Nàng như thánh nữ bị oan khiên ngửa mặt kêu trời, bàn chân nàng đã tới gần vùng nước xoáy, nàng buông mình lao xuống nước. Bỗng một tiếng thét đanh gọn cất lên:
- Chị gì ơi! Không được làm thế, nguy hiểm lắm!
Bàn tay đàn ông chắc khoẻ kéo nàng, nàng có gắng thoát khỏi cánh tay đó. Và cố gắng nhao xuống, bỗng bên má chị bỏng rát bởi cái tát của người lạ. Dung bàng hoàng ngơ ngác rồi uất ức khi thấy mình bị lôi lên bờ cát xa chỗ nguy hiểm:
- Chị không được chết! Chị có bị điên không? Chuyện đâu còn có đấy! Bình tĩnh giải quyết chị ạ!
Tiếng nói trầm ấm, ánh nhìn nghiêm khắc khiến Dung ngơ ngác bối rối chấn tĩnh lại. Chiếc khăn mùi xoa kẻ nâu được dúi vào tay Dung:
- Chị lau nước mắt đi! Và nhớ lời tôi đừng dại dột nữa nghe không! Tôi ở xa tới đây, lang thang trên bãi vắng mà gặp chị. Âu cũng là phận số, chị về đây và nhớ lời tôi dù thế nào cũng không được chết...
Nhìn theo bóng Dung thất thểu trên bờ đê, người ấy thở dài. Tiếng thở dài loang trong hoàng hôn buốt giá, quyện vào thuỷ triều đang dâng cao. Nhìn cánh nhạn biển lẻ loi đang cố bay về tháp chuông trú ẩn, lòng người ấy mênh mang buồn. Hình như ánh mắt hoảng loạn đớn đau của Dung làm người ấy day dứt.
Nỗi buồn lại ập oà như cơn sóng dữ cứa vào lòng người thanh niên ấy, có gì như bão tố, hoang hoải gào thét trong lòng anh. Anh rã rời nghĩ tới hạnh phúc và tình yêu của mình. Nhớ cái ngày nàng cười xinh xinh rời phố thị theo anh về nhà, hạnh phúc mỉm cười với anh khi đứa con nhỏ của họ ra đời. Những lúc nhìn con thơ vùi đầu vào bầu sữa nóng của vợ, bàn tay bé hồng xinh vẫy vẫy khiến anh cảm động... Theo công trình đi xa anh thường rớm rớm nước mắt vì nhớ vợ con. Thế mà hạnh phúc của anh đã trở lên chát đắng, khi anh nhận ra đứa con mà anh ấp ui thương nhớ chăm sóc lại không phải con mình.
Sau chuyến công tác dài ngày anh đem theo nỗi háo hức về ôm đứa con bé dại vào lòng thì nghe tin dữ vợ anh đã bỏ nhà theo người khác và lá thư để lại xác nhận là đứa bé không phải con anh. Cay đắng và uất hận anh chỉ muốn tìm kiếm người đàn bà và bóp nát trong tay mình cho hả hận. Anh chìm vào men rượu để tìm quên nhưng càng uống nỗi đau trong lòng anh càng ứa máu, nó gào lên bão tố và đớn đau. Nhìn người mẹ già âm thầm đổ gập tám lưng xuống trong chiều anh tháy như mình có lỗi đành gượng đứng lên. Anh thấy cuộc đời mình không thể tìm quên trong men rượu nữa.
Anh lại bỏ nhà ra đi theo những công trình, và chiều nay anh gặp Dung trong phút giây tận cùng của sự đau khổ.
5
Có phải duyên phận hay không mà ngay tuần sau Dung gặp người ấy trên sân trường, đang chỉ tay cho hiệp thợ thi công ngôi nhà ba tầng mà trường xây thêm. Bốn mắt nhìn nhau ngỡ ngàng, Dung cúi mặt nhìn xuống đất, rồi bước nhanh để lại ánh mắt đau đáu đang dõi theo bóng mình.
Trông thấy bóng người ấy đang giơ tay chỉ huy hiệp thợ, là Dung lảng nhanh về phía cây bảng cuối trường nơi lớp Dung chủ nhiệm. Dù cố tình lảng tránh nhưng Dung vẫn gặp phải người ấy vào một sáng cuối thu. Gió thu lạnh, nàng rùng mình dừng lại kéo cao cổ áo lên, chiếc kính đen ôm kín đôi mắt sưng mọng vì khóc quá nhiều, vết bầm tím bởi cát tát tai của chồng đêm qua vẫn còn hằn sâu trên gò má Dung. Dung hốt hoảng và thảnh thốt khi nhìn thấy người ấy đang tiến về phía mình. Nàng ngước lên bắt gặp ánh mắt xót xa thương cảm. Dung đi như chạy vướng cả vào cây chới với đòi ngã. Anh đứng im không dám đưa tay ra dìu Dung giữa sân trường đang đông đủ học sinh. Cái tát của chồng vẫn còn bỏng rát trên má, cùng nỗi ngượng ngùng làm tim nàng thêm tái tê. Cái cảm giác buồn tủi tuyệt vọng đang nhấn chìm nàng.
Chiều bải hoải, cô liêu bóng thiếu phụ nơi nhà thờ Đổ, Dung lại ra chân sóng để tìm quên. Dung muốn bước xuống mặt biển, muốn biển mặn đem nàng đi xa...xa mãi khỏi những khổ đau trầm uất. Những cánh buồm nâu rách toang vẫn oằn mình trong chiều lộng gió. Nàng tủi hờn vì phận mình, mà nước mắt tuôn rơi. Trời bỗng nổi giông, từng quầng mây xám xịt ùn ùn kéo về, giông tố như bủa vây nàng. Mưa ập xuống khiễn nàng sợ hãi chạy vào nép dưới vòm mái nhà thờ đổ. Bức tường loang lổ vì bao năm bị sóng biển xâm thực, giờ như co lại trong giông gió mịt mùng. Nàng hốt hoảng khi thấy anh đứng tựa bức tường vỡ, nhìn chị đau đáu tự lúc nào. Tiếng anh trầm ấm thốt lên:
- Đừng như thế nữa mà! Đừng ra biển một mình trong gió giông nữa. Chị đừng bao giờ đi tìm cái chết nữa nhé! Chim bay đi không để lại dấu vết trên bầu trời, thuyền đi qua mặt nước xao động rồi phẳng lặng. Chị cứ hình dung xem con cá khi bị bắt vứt lên bờ, nó mới hiểu rằng đã có thời mình sống trong đại dương, sự sống mới thiêng liêng cao quí làm sao. Tôi cũng đã có lúc chẳng còn thiết tha gì với cuộc sống này, nhưng rồi cũng qua đi dù vết thương trong lòng mình vẫn còn ứa máu!
Dung như bừng tỉnh trong tiếng nói và ánh nhìn của người ấy. Mưa đã ngớt, trời sáng lên trong ánh chiều tưởng như sắp tắt. Biển dường như dịu lại sau cuồng giông.
6
Những lần gặp gỡ người ấy làm lòng Dung dịu đi đớn đau, và điều phải đến cũng đã đến. Chiều nay nàng gấp vội ít váy áo cho vào chiếc túi xách nhỏ, âu yếm vuốt mái tóc con thơ rồi quay đi gạt nước mắt. Nàng ngước nhìn ra ngõ, thấy vắng người và xách túi ngập ngừng bước đi. Tới đầu ngõ, chợt nghe tiếng khóc thét của con:
- Mẹ ơi con đau bụng! Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi...?
Tiếng khóc làm nàng bừng tỉnh, cuống quýt chạy vào nhà ôm lấy thằng bé và tìm lọ dầu rối rít xoa cho nó. Chiếc túi xách rơi bịch xuống nền nhà như chưa bao giờ có định bước đi.
Ngoài bến sông hoa cải vàng như khóc, có một người ngơ ngẩn nơi bến đò ngóng bóng Dung. Chờ mãi, chờ mãi khi hoàng hôn đổ bóng xuống mặt nước, người ấy tháo kính đưa tay gạt nước mắt lặng lẽ lên đò sang sông. Đôi mắt vẫn nhìn mãi về phía đường làng.
7
Thời gian sau chị cũng bồng bế con cái theo chồng về quê nội, bận bịu và lãng quên với công việc gia đình, đôi khi nhớ tiếng sóng biển ầm ào vỗ vào bờ sóng, nhớ hương gạo tám buổi đầu mùa mà lòng chị rưng rưng. Sắp xếp công việc chị ùa về thăm quê ngoại mấy ngày. Gặp lại mọi người chị mừng lắm. Lũ bạn vây lấy chị, nhưng chị vẫn thấy vắng Dung liền vội hỏi thăm nàng. Cô bạn trong nhóm nhanh nhảu:
- Dung đem con theo chồng mới vào tận trong Nam rồi chị ạ! Cái anh kỹ sư về xây trường nó cách đây mấy năm ấy. Nghe nói bây giờ vợ chồng nó cũng ổn lắm chị ạ!
Lòng chị chợt ấm lại, nhìn ra đám hoa cải thấy con bướm vàng đang cất cánh bay lên.
Lê Hà Ngân