TRỜI MƯA BONG BÓNG PHẬP PHỒNG (Nguyễn Thị Loan)

Thứ sáu - 23/08/2019 07:52
Truyện ngắn:

Cha cái Hằng mất sau một tai nạn lao động khi nó mới tròn một tuổi. Tám năm sau mẹ nó đi bước nữa với người đàn ông góa vợ ở tỉnh xa.
Nó nhớ như in một buổi trưa mùa xuân sau Tết nguyên đán. Con đường từ trường về làng mưa dầm xuân nhầy nhượt ướt. Một mình nó lướt mướt rửa chân ở ao làng thì nghe tiếng hai bác gái cùng xóm đang giũ bèo bên cạnh đó thì thào, nói mẹ nó sắp đi lấy chồng lần nữa.
Cái câu ''trời mưa bong bóng phập phồng, mẹ đi lấy chồng con ở với ai'' như xoáy sâu vào da thịt nó, nó tấm tức khóc chạy về nhà. Nó khuỵu xuống giữa sân vừa túm chặt lấy hai chân mẹ nó vừa gào khóc: ''Mẹ ơi mẹ đừng lấy chồng, mẹ ở nhà với con, con không cho mẹ lấy chồng đâu…''
Hơn mười tuổi đầu nhưng cái Hằng già đanh, đen nhẻm và ít nói. Nó ở với bà ngoại và dì chú dượng. Sáng đi học, chiều về bế em, chăn lợn chăn gà giúp chú dì.
Hồi mẹ nó mới lấy chồng, ban ngày thì chớ, cứ chạng vạng tối tầm gà lên chuồng là cái Hằng nhớ mẹ nó vô cùng. Có hôm đang đun dở nồi cơm nó cũng kệ chạy tuốt ra cây đa đầu làng ngóng mẹ, nó vừa chạy vừa nghĩ có thể, có thể mẹ nó vì nhớ thương nó mà bỏ chồng để trở về... Cũng có đêm nó ngủ mơ thấy mẹ về ôm chầm lấy nó, nó úp mặt vào đầu vào cổ mẹ nó hít hà mùi tóc hương bồ kết với hương nhu... Nó mơ rồi choàng tỉnh, nức nở một mình, mắm môi mắm lợi nắm chặt bàn tay cho khỏi khóc thành tiếng. Nuốt cơn tấm tức, càng nuốt, càng nhịn cơn nhớ ở đâu như dội vào lòng nó, nó thấy bụng cứ quặn đau.
Năm con Hằng học lớp sáu, có thằng bạn học cùng xóm lúc đi học về vừa cầm cành cây bẻ bên đường quất quất vào mũ nó vừa hát: Trời mưa bong bóng phập phồng… thằng bé mới hát được đến đấy thì lũ bạn đã cười phá lên và nói mẹ đi lấy chồng, mẹ đi lấy chồng.

 
nguyen thi loan

Con Hằng không nói không rằng quay phắt lại, nó vứt cặp bỏ mũ cong người lao thẳng vào thằng bé đầu têu. Thằng bé bị đau và bất ngờ ngã sõng soài ra đất. Con Hằng vừa đấm vừa cắn vừa cào cấu thằng bé, lũ bạn đi cùng thấy mắt con Hằng vằn đỏ, mặt tím lại thì sợ hãi quá dạt ra hết mà chẳng đứa nào dám ho he một tiếng.
Mặc cho thằng bé tay chân xước xát mắt dím máu lăn quay ra đất khóc tu tu. Con Hằng vơ mũ cặp chạy thẳng một mạch về làng. Chạy được dăm chục mét nó bắt đầu nức nở, trong lòng nó chỉ muốn gào lên bố ơi, mẹ ơi nhưng miệng nó chỉ hức hức chứ tuyệt nhiên không kêu một tiếng nào.
Mười bốn tuổi con Hằng một mình đã dám theo vịt chạy đàn rong ruổi khắp các cánh đồng xa gần. Suốt mùa hè chẳng mấy khi nó được ở nhà. Việc nặng nhẹ dồn cả lên đôi vai gầy còm của con Hằng.
Mẹ nó lấy chồng cũng đã được sáu năm. Sáu năm nó lầm lụi, lam lũ cùng bà ngoại, vợ chồng dì chú với lũ em. Nó chưa từng một lần mở miệng gọi hay hỏi han về mẹ nó.
Năm học lớp chín con Hằng đoạt giải nhất cuộc thi văn cấp tỉnh. Nó được tuyển thẳng vào lớp mười. Khi nghe cô chủ nhiệm thông báo kết quả kỳ thi. Người đầu tiên nó muốn khoe thành tích học tập là mẹ của nó. Nó vẫn nhớ như in đôi mắt mẹ nó nhòe nhoẹt nước mắt, lúc mẹ nó mặc áo cô dâu đứng trước cửa buồng mà nó ngồi khóa ngược bên trong. Nó nhớ sau đó nó luồn qua cửa sổ chui bờ rào chạy tót ra mé cổng làng, vừa khóc vừa leo một mạch lên chạc ba của cây đa cổ thụ, nó ngồi thu lu ở đấy vừa khóc vừa chờ xe rước dâu của mẹ nó đi qua.
Nó cũng vẫn nhớ có những lần vào ngày mùng một Tết, từ mờ sáng nó đã sang nhà dì mở cửa chuồng lùa đàn bò lên núi, nó cứ ở rịt trên núi đến đêm tối sẫm, mặc cho rét cắt da, mặc cho đói rã rời chứ nhất định nó không về, vì nó biết hôm ấy mẹ nó sẽ về nhà cùng với chồng mẹ nó. Tiếng mẹ, tiếng bà ngoại, tiếng dì nó gọi thiết tha không át nổi cái ấm ức nghĩ rằng mẹ nó đi lấy chồng vì không yêu thương nó nữa.
Nó cũng còn nhớ mùa hè năm ngoái, nó theo đàn vịt chạy đồng mãi tận làng bên. Gần trưa nó định khoanh vịt lại rồi ngả lưng một lát, bỗng nó nhận ra dáng mẹ nó sấp ngửa đạp xe ngược chiều gió trên bờ đê chắc ra tìm nó. Nó lập tức ngoảnh mặt, lùa đàn vịt ngược trở lại lối vừa về, mặc mẹ nó vừa khóc vừa ngã lên ngã xuống chạy gọi với theo trên những đìa ruộng nước ngập ngang người.
Ngày con Hằng ra Hà Nội thi đại học chẳng có ai dẫn nó đi. Một mình khăn gói tự hỏi thăm lên thủ đô. Nó may mắn được một chị sinh viên tình nguyện chở ngay về ăn ở tại ngôi chùa mà các sư sãi năm nào cũng nấu cơm từ thiện cho các sĩ tử đi thi. Ngay khi vào cổng tam quan nó nhận ra ngay một sư bác người quen cùng làng là bạn học với dì của nó. Mấy ngày ở trên Hà Nội đêm nó được ngủ cùng sư bác, sau buổi thi cuối cùng sư bác giữ con Hằng ở lại một thêm một đêm, sáng hôm sau sư bác mới đưa nó ra bến xe để nó về quê. Không biết đêm cuối cùng sư bác nói những gì với con Hằng mà sau mười năm mẹ nó lấy chồng lần đầu tiên nó hỏi dì, hỏi bà về nơi mẹ nó đang ở. Nó lặng lẽ và cẩn thận ghi lại địa chỉ vào quyển sổ tay của nó. Nó đập con lợn đất tiết kiệm đã nuôi được mấy năm nay. Nó chỉ còn chờ kết quả thi đại học.
Bà dì con Hằng hớn hở cầm tờ giấy báo trúng tuyển đại học chạy sang nhà ngoại nó. Ngoại từ trong bếp đi ra tay đỡ tấm giấy mắt rơm rớm bảo rằng sáng sớm nay con Hằng đã xin phép lên thị xã bắt xe vào
Nam Định.
Buổi gần trưa cuối hè ở một xóm chài ven biển của tỉnh
Nam Định. Một phụ nữ vừa nấu cơm vừa tranh thủ vá lại tấm lưới thủng thì thằng bé con chị chạy vào bập bẹ: Mẹ ơi, trong sân nhà mình có chị nào đang đi tìm mẹ, người phụ nữ tất tả bước ra.
Mẹ... Mẹ ơi. Tiếng con Hằng vỡ òa nức nở. Mười năm!

 
Nguyễn Thị Loan

Tổng số điểm của bài viết là: 16 trong 5 đánh giá

Xếp hạng: 3.2 - 5 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

LỜI NGỎ

  Hội nhóm Quán Chiêu Văn là nơi dành cho những người yêu thích văn chương và viết lách lui tới giao lưu sinh hoạt và chia sẻ cùng nhau về sở thích. Thành viên tự nguyện tham gia, không phân biệt vùng miền, tuổi tác, giới tính, nghề nghiệp và vị trí công tác... Tất cả thành viên đều...

Thăm dò ý kiến

Bạn biết gì về Quán Chiêu Văn?

Thống kê
  • Đang truy cập10
  • Hôm nay1,360
  • Tháng hiện tại33,183
  • Tổng lượt truy cập4,123,712
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây